Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

Chênh vênh

Sau lần nói chuyện đầy căng thẳng với mẹ, giờ đây 2 mẹ con ko còn nói chuyện với nhau được nữa. Cho dù mình rất thương mẹ.
Mỗi lần nghĩ đến, trong lòng mình đầy những mâu thuẫn và khổ tâm, dằn vặt. Cảm thấy sự thất bại và đau khổ lại trôi nổi lềnh bềnh trước mặt.
Có rất nhiều sự hối hận, mình ước chi quay ngược thời gian để làm lại. Nhưng ko được nữa.
Cuộc sống ngày càng khắc nghiệt hơn, mình càng phải đối mặt với nhiều thử thách hơn, có điều chưa bao giờ mình nghĩ nó xuất phát từ chính gia đình mình, nơi chưa bao giờ mình tự đặt mình vào vị trí đối phó.
Bây giờ hướng đi nào là đúng? là nên đây?
Sao mình ko thẳng 1 đường mà đi, sao cứ loanh quanh mãi như vậy?

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Vẫn ở đáy giếng

Lâu rồi chưa đọc cho hoàn chỉnh 1 cuốn sách nào.
Dạo gần đây quá bận rộn với rất nhiều chuyện ko tên, cảm giác như mình tồn tại mà ko phải tồn tại.
Mỗi ngày đều tự nhủ: Mình đang ở đáy giếng, đừng nhìn lên. Vì nếu nhìn lên, hoặc chỉ là 1 màn đen đặc quánh, hoặc ánh sáng chói đến nhức mắt.
Tốt nhất là hãy tiếp tục ngồi nơi đáy giếng, nơi ko có người, ko có sự sống. Thử xem có thể tồn tại như thế được hay ko.

Nơi đáy giếng có thể hẹn hò ko? Tất nhiên là ko. Mà hẹn hò ai?
Khi ta còn trên miệng giếng, vốn dĩ chuyện đó đã mờ mịt. Bây giờ khi đã ở đáy giếng, liệu có ai nhìn thấy ta ko?
Đáy giếng ko quá tối, ko quá lạnh, chỉ là 1 nơi yên tĩnh và xa cách. Thế giới ngoài kia sắp là hành tinh khác rồi.

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Ảo tưởng

Đôi khi ta quên mất mình là ai và để mình trôi vào ảo tưởng.
Đây đã là đáy giếng hay chưa?
Ta tìm đến ngồi nơi đây và suy nghĩ về cuộc đời mình.
Nơi đáy giếng tối tăm, ta thấy ánh sáng le lói vụt qua và cố chộp lấy khoảnh khắc đó như 1 cứu tinh.
Cuộc sống là vòng tuần hoàn của những đắng cay và ngọt ngào. Nhưng ngọt ngào được bao lâu? Hay chính lúc nếm trãi vị ngọt ấy cũng đã cảm nhận được mùi vị của đắng?

Ta muốn quên đi thứ tình cảm dày vò tâm trí, luôn chờ chực để được phóng túng yêu thương. 
Nhưng nó đi đến đâu, gây ra vết thương đến đó. Ta dặn mình bắt nó nằm ngoan, ngủ yên, vĩnh viễn.

Những vết thương đó ko giết chết ta, nhưng ko làm ta mạnh mẽ hơn để đương đầu với những thử thách mới. Ta lo sợ và nép mình.

Thế giới ngoài kia càng lúc càng khiến ta sợ hãi. Càng sợ hãi ta càng cô đơn. Cảm giác muốn bấu víu 1 ai đó nhưng...ai là ai? Ai có thể giúp ta ngoài chính ta? Ai có thể yêu ta hơn bản thân ta? 

Bao nhiêu năm rồi và còn bao nhiêu năm nữa? 
Sự cô độc lớn dần và ta ngày càng tách biệt với thế giới ngoài kia.
Những ồn ào náo nhiệt, những phù phiếm xa hoa, những yêu thương vội vã, những lời ong  bướm...dần dần không còn nằm trong quỹ đạo của thế giới riêng ta nữa. 

Ta mong chờ điều gì? 
Chờ ngày không còn tồn tại và vĩnh viễn không tồn tại nữa. 
Giá như ta có thể như thế - không là gì, ko biết vui, buồn, ko cảm nhận được sự việc, ko tri giác. Mãi mãi như thế, không có tuần hoàn.