Lâu rồi chưa đọc cho hoàn chỉnh 1 cuốn sách nào.
Dạo gần đây quá bận rộn với rất nhiều chuyện ko tên, cảm giác như mình tồn tại mà ko phải tồn tại.
Mỗi ngày đều tự nhủ: Mình đang ở đáy giếng, đừng nhìn lên. Vì nếu nhìn lên, hoặc chỉ là 1 màn đen đặc quánh, hoặc ánh sáng chói đến nhức mắt.
Tốt nhất là hãy tiếp tục ngồi nơi đáy giếng, nơi ko có người, ko có sự sống. Thử xem có thể tồn tại như thế được hay ko.
Nơi đáy giếng có thể hẹn hò ko? Tất nhiên là ko. Mà hẹn hò ai?
Khi ta còn trên miệng giếng, vốn dĩ chuyện đó đã mờ mịt. Bây giờ khi đã ở đáy giếng, liệu có ai nhìn thấy ta ko?
Đáy giếng ko quá tối, ko quá lạnh, chỉ là 1 nơi yên tĩnh và xa cách. Thế giới ngoài kia sắp là hành tinh khác rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét